Tôi là người đam mê xê dịch. Đến năm 26 tuổi, hai lần tôi đã tự lái xe xuyên Việt, không chuyến nào dưới 50 ngày. Trong cả hai lần đó, tôi chỉ ghé ngang Ninh Thuận - dải đất duyên hải Nam Trung Bộ với đường bờ biển đẹp đến lặng người - chặng hành trình mà tôi yêu thích nhất và tự cho mình “ghi nợ”.

6 năm sau, tôi quyết định tham gia chuyến du lịch trải nghiệm kéo dài gần một tuần ở Ninh Thuận. Và tôi nhận ra rằng, hai lần xuyên Việt trước, mình đã bỏ lỡ một mảnh ghép quý giá trong hành trình khám phá đất nước mình.

Khi mà Nha Trang và Đà Lạt ngày càng giàu có, sầm uất nhờ du lịch thì Ninh Thuận vẫn vậy - đơn sơ. Thứ duy nhất mà thiên nhiên “bù đắp” cho mảnh đất này là những vịnh biển hoang sơ, cát trắng như pha lê. Thời gian gần đây, mỗi lần nghĩ đến nghỉ ngơi, với mong muốn tìm một chốn an yên , tôi và những người bạn chọn Ninh Thuận là điểm đến.
Ngày đầu ở đây, chúng tôi khám phá Mũi Dinh - một trong những vùng biển ở phía Nam – mang vẻ đẹp nguyên sơ như hàng ngàn năm nay vốn có. Những người dân hiếm hoi sống quanh Mũi Dinh kể rằng, có những giai đoạn suốt 3 năm trời, cả khu vực không có lấy một giọt mưa. Với thời tiết đặc trưng khô nóng nên bao quanh Mũi Dinh là một tiểu sa mạc đúng nghĩa - nằm ven biển, ngay trong lòng miền đất nhiệt đới gió mùa.
Để đi đến Bãi Tràng - một eo biển nhỏ, hoang sơ, còn ít dấu chân du khách; để leo lên ngọn hải đăng Mũi Dinh, tôi và nhóm bạn không còn cách nào khác phải đi xuyên qua sa mạc cát vàng dài hàng cây số.
Ngày đầu tiên đến Mũi Dinh, chiếc Mercedes gầm cao của chúng tôi sớm bị sa lầy trong biển cát. Phải nhờ vào trình độ lái xe thượng thừa của bạn tôi - một tay đua off-road “đời đầu” của Việt Nam, cùng 6 người đẩy - chiếc GLS màu nâu mới thoát lầy, quay trở lại đường lớn.
Chiếc máy ủi mà tôi đinh ninh chỉ có tác dụng duy nhất là san ủi đất đá hóa ra là một phương tiện vô cùng kỳ diệu khi di chuyển trên cát, biến chuyến đi Mũi Dinh thành một cuộc off-road xuyên sa mạc có một không hai trong đời tôi.
Tôi thích cảm giác nằm dài trên bãi cát phơi nắng giữa trưa vắng. Sau lưng là hệ thống núi đá bao quanh giữa trùng khơi, là những núi cát cao hàng chục mét, trước mặt là biển xanh không một bóng người, bên tai rộn ràng tiếng nhạc của ca khúc “Lambada” - giai điệu yêu thích những người đàn ông, đàn bà ở vùng biển Caribe trong những buổi party trên bờ.
Mũi Dinh chưa được đầu tư để phát triển du lịch, nhưng thử hình dung 5-10 năm nữa, nếu có những người có thể biến Mũi Dinh thành những ốc đảo xanh mướt ven biển; nếu như cả tiểu sa mạc biến thành nơi đua xe địa hình hay cưỡi lạc đà như ở Dubai, thì tôi tin, không chỉ tôi mà rất nhiều người sẽ không ngần ngại chọn nơi đây cho kỳ nghỉ dưỡng của mình - để trải nghiệm những thứ mà người Việt đang phải di chuyển một chặng bay dài, tiêu tốn nhiều nghìn đôla Mỹ để sang những đất nước xa xôi mới có được.
Sau chuyến đi, tôi ghi Ninh Thuận vào danh sách những điểm đến du lịch yêu thích nhất với những trải nghiệm khó quên trong đời.

Tôi là người đam mê xê dịch. Đến năm 26 tuổi, hai lần tôi đã tự lái xe xuyên Việt, không chuyến nào dưới 50 ngày. Trong cả hai lần đó, tôi chỉ ghé ngang Ninh Thuận - dải đất duyên hải Nam Trung Bộ với đường bờ biển đẹp đến lặng người - chặng hành trình mà tôi yêu thích nhất và tự cho mình “ghi nợ”.

6 năm sau, tôi quyết định tham gia chuyến du lịch trải nghiệm kéo dài gần một tuần ở Ninh Thuận. Và tôi nhận ra rằng, hai lần xuyên Việt trước, mình đã bỏ lỡ một mảnh ghép quý giá trong hành trình khám phá đất nước mình.

Khi mà Nha Trang và Đà Lạt ngày càng giàu có, sầm uất nhờ du lịch thì Ninh Thuận vẫn vậy - đơn sơ. Thứ duy nhất mà thiên nhiên “bù đắp” cho mảnh đất này là những vịnh biển hoang sơ, cát trắng như pha lê. Thời gian gần đây, mỗi lần nghĩ đến nghỉ ngơi, với mong muốn tìm một chốn an yên , tôi và những người bạn chọn Ninh Thuận là điểm đến.

Ngày đầu ở đây, chúng tôi khám phá Mũi Dinh - một trong những vùng biển ở phía Nam – mang vẻ đẹp nguyên sơ như hàng ngàn năm nay vốn có. Những người dân hiếm hoi sống quanh Mũi Dinh kể rằng, có những giai đoạn suốt 3 năm trời, cả khu vực không có lấy một giọt mưa. Với thời tiết đặc trưng khô nóng nên bao quanh Mũi Dinh là một tiểu sa mạc đúng nghĩa - nằm ven biển, ngay trong lòng miền đất nhiệt đới gió mùa.

Ngày đầu ở đây, chúng tôi khám phá Mũi Dinh - một trong những vùng biển ở phía Nam – mang vẻ đẹp nguyên sơ như hàng ngàn năm nay vốn có. Những người dân hiếm hoi sống quanh Mũi Dinh kể rằng, có những giai đoạn suốt 3 năm trời, cả khu vực không có lấy một giọt mưa. Với thời tiết đặc trưng khô nóng nên bao quanh Mũi Dinh là một tiểu sa mạc đúng nghĩa - nằm ven biển, ngay trong lòng miền đất nhiệt đới gió mùa.

Chiếc máy ủi mà tôi đinh ninh chỉ có tác dụng duy nhất là san ủi đất đá hóa ra là một phương tiện vô cùng kỳ diệu khi di chuyển trên cát, biến chuyến đi Mũi Dinh thành một cuộc off-road xuyên sa mạc có một không hai trong đời tôi.

Tôi thích cảm giác nằm dài trên bãi cát phơi nắng giữa trưa vắng. Sau lưng là hệ thống núi đá bao quanh giữa trùng khơi, là những núi cát cao hàng chục mét, trước mặt là biển xanh không một bóng người, bên tai rộn ràng tiếng nhạc của ca khúc “Lambada” - giai điệu yêu thích những người đàn ông, đàn bà ở vùng biển Caribe trong những buổi party trên bờ.

Mũi Dinh chưa được đầu tư để phát triển du lịch, nhưng thử hình dung 5-10 năm nữa, nếu có những người có thể biến Mũi Dinh thành những ốc đảo xanh mướt ven biển; nếu như cả tiểu sa mạc biến thành nơi đua xe địa hình hay cưỡi lạc đà như ở Dubai, thì tôi tin, không chỉ tôi mà rất nhiều người sẽ không ngần ngại chọn nơi đây cho kỳ nghỉ dưỡng của mình - để trải nghiệm những thứ mà người Việt đang phải di chuyển một chặng bay dài, tiêu tốn nhiều nghìn đôla Mỹ để sang những đất nước xa xôi mới có được.

Sau chuyến đi, tôi ghi Ninh Thuận vào danh sách những điểm đến du lịch yêu thích nhất với những trải nghiệm khó quên trong đời.